Từ xưa tới nay, khi nói về một chiến-công, khi ca tụng một anh- hùng,  người ta thường có thói quen nhắc nhở đến những vị tướng tá trong  quân-đội hoặc những người có tiếng tăm trong xã-hội mà nhiều người biết  đến, chứ ít ai nhắc nhở hay đi tìm hiểu những hành-động anh-hùng của  những con người, mà tên tuổi của họ còn xa lạ với mọi người… mà thực ra,  nếu chúng ta đem những hành-động dũng-cảm của họ ra so-sánh, chưa hẳn  ai đã hơn ai. Tôi cho đây là một sự thiếu-sót lớn-lao của những người  cầm bút, của những nhà viết sử trong suốt thời-gian qua.
Nếu viết về những  hành-động dũng-cảm, gương hy-sinh của những chiến-sĩ trong Quân-Lực  Việt-Nam Cộng-Hoà (QL/ Việt-Nam Cộng-Hoà) suốt 20 năm cầm súng chiến-đấu  để ngăn chặn làn sóng xâm-lăng của bọn Cộng-Sản Bắc Việt, thì không  phải chỉ có những sự hy-sinh của cá vị anh hùng như: Nguyễn Khoa Nam, Lê  Văn Hưng, Lê Nguyễn Vĩ, Trần Văn Hai, Phạm Văn Phú, Hồ Ngọc Cẩn, Đỗ Cao  Trí, Nguyễn-Viết-Thanh, Nguyễn-Đình-Bảo… mà theo tôi, sự hy-sinh của  những vị tướng, tá trên đây cũng không khác gì những hành-động và sự  hy-sinh đầy quả cảm của trên nửa triệu chiến-sĩ Quân-Lực Việt-Nam  Cộng-Hoà khác đã nằm xuống trên khắp chiến-trường từ miền Nam ra đến  miền địa-đầu giới-tuyến trong suốt 20 năm chiến-đấu chống giặc vừa qua.
Cũng  như tất-cả mọi người, tôi khâm-phục những hành-động gan dạ, dũng-cảm và  ca tụng những chiến-công hiển-hách của những anh-hùng đó, dù biết trước  khi bước vào cuộc chiến sẽ gặp biết bao hiểm-nguy, có thể hy-sinh  tính-mạng. Thế nhưng, họ vẫn hăng-hái vào cuộc, chấp-nhận những rủi may  và thua thiệt cho mình không ngoài mục-đích cao-cả: Ngăn-chặn làn sóng  xâm-lăng của Cộng-Sản, bảo-vệ sự Độc-Lập cho Tổ- Quốc, Tự-Do cho toàn  dân.
Chiến-tranh là những bất trắc, hiểm  nguy luôn luôn rình rập vây quanh. Người chiến-sĩ đã chấp-nhận vào cuộc  là đã chấp- nhận đoạn-kết của những sự rủi may xảy đến cho bản-thân mình  bất cứ lúc nào. Hành-động lao lên phía trước trong lưới đạn của quân  thù của người binh nhì bộ-binh cũng có giá-trị tương-đương như hành-động  phác-hoạ kế-hoạch hành-quân và thị-sát mặt trận để chỉ-huy của một ông  tướng. Hai nhiệm-vụ tuy khác nhau, nhưng đều có chung một mục-đích: tìm  và diệt quân thù! Quân-đội rất cần những cấp chỉ-huy giỏi và cũng không  thể thiếu những anh chiến-sĩ gan dạ, kiên-cường.
Nhân tưởng niệm ngày Quốc Hận:  30:4/1975, tôi xin được kể về cái chết của một người lính chiến, một cái  chết hào hùng ở vào giờ thứ 25…
Là người quân-nhân, trong cuộc đời lính chiến của mình, ai không một lần được chứng kiến những chiến-công hiển-hách của đơn-vị hoặc một sự hy-sinh anh-dũng của đồng-đội mình. Bởi vậy, suốt hơn 5 năm sống trong quân-ngũ, tôi đã được chứng-kiến khá nhiều gương hy-sinh của cấp chỉ-huy, bạn bè và những thuộc cấp của mình. Nhưng có lẽ ấn-tượng sâu-sắc nhất vẫn mãi mãi in đậm trong tâm-hồn tôi cho đến bây giờ, chính là cái chết của Thượng-Sĩ Ánh, người trung-đội-trưởng trẻ tuổi và tài-năng của Đại-Đội tôi…
Thượng-Sĩ Nguyễn-Ngọc-Ánh, 21 tuổi,  Trung-Đội-trưởng Trung-Đội 2, Đại-Đội 4, Tiểu-Đoàn 3, Trung-Đoàn 15,  Sư-Đoàn 9 Bộ-Binh có lẽ là một Thượng-Sĩ trẻ nhất của Quân-Lực Việt-Nam  Cộng-Hoà.
Gặp và biết được Ánh, khi tôi được  thuyên-chuyển về Tiểu- Đoàn 3/15, và được Tiểu-Đoàn đưa xuống làm  đại-đội-trưởng Đại-Đội 4, thay thế cho vị ĐĐT tiền-nhiệm vừa  thuyên-chuyển nhận công-tác khác.
Cũng như các đơn-vị-trưởng khác,  trước khi tiếp xúc với anh em binh sĩ trong đại-đội, tôi cho mời tất-cả  các cấp chỉ-huy từ Tiểu-Đội-trưởng trở lên, để làm quen và tìm hiểu  tâm-tình của anh em binh sĩ trong đại-đội. Ấn-tượng in đậm trong tâm-hồn  tôi mạnh nhất là hình ảnh một anh lính rất sữa: nhỏ con, dáng dấp trắng  trẻo như một thư-sinh, rụt rè, bẽn lẽn khi phải tự giới thiệu về mình:  E…m, em Trung-Sĩ Nhất Nguyễn-Ngọc-Ánh, số quân…
Trong lúc cậu ta đang tự giới thiệu-về mình, Thiếu-Uý Quang (ĐĐ phó) nói nhỏ vào tai tôi:
- Nó thì lúc nào cũng như con gái  vậy, nhưng Trung-Uý coi chừng lầm chết… mỗi lần đụng địch là tự nhiên nó  lì-lợm và dữ như cọp vậy.
Từ ấn-tượng ban đầu tốt đẹp đó, dần  dần tình-cảm tôi dành cho Ánh không còn đơn-thuần là tình-cảm của một  cấp chỉ-huy đối với một thuộc-cấp, mà tôi coi nó như một người em ruột  của mình. Ngược lại, Ánh cũng rất quý trọng và không hề giấu diếm tôi  điều gì về cuộc đời và gia-đình Ánh:
- Trung-Uý biết không?…
Tôi ngắt ngang:
- Lại Trung-Uý, em quên những điều anh dặn rồi à.
- Dạ, em nhớ, nhưng tại em quen miệng… Thưa anh, ba  em bị Việt-Cộng giết chết (vì ông là Phó Xã-trưởng An-Ninh) lúc em mới  16 tuổi, mỗi lần nghĩ đến cái chết của ổng là em không sao học được nữa.  Anh biết không, bọn nó tàn ác lắm, nó đập đầu ổng chết rồi còn tàn-nhẫn  moi óc ra ngoài… Sau khi chôn cất ba em xong, em đã tình-nguyện  nhập-ngũ 3 lần, nhưng không ai nhận em cả vì họ cho rằng em còn quá nhỏ,  và họ khuyên em lên về nhà tiếp tục đi học. Đằng đẳng 2 năm, nói là đi  học chứ thật ra đầu óc em lúc nào cũng chỉ ẩn-hiện những hình-ảnh về cái  chết thương tâm của người cha, và những căm-thù món nợ máu phải trả cho  ông già. 18 tuổi, em tình-nguyện ngay vào sư-đoàn 9, và được cho đi học  khoá Hạ-Sĩ-Quan tại TTHL/Đồng-Đế Nha-Trang. Ra trường em may mắn được  đổi về Tiểu-đoàn này cho đến ngày nay…
Ánh  không kể về những chiến-công của mình, về sự gan dạ và cái lon  Trung-Sĩ-Nhất đặc cách được gắn tại mặt trận của mình, chỉ sau một năm  có mặt tại đơn-vị. Càng gần gũi Ánh, càng chứng-kiến sự gan-dạ,  khôn-ngoan và tài lãnh-đạo chỉ-huy của Ánh, tôi càng khâm-phục và thương  nó nhiều hơn. Có nhiều lúc, chứng-kiến những hành-động quá hăng-say của  Ánh trong chiến-đấu, tôi đã phải kêu máy dũa cậu ta một cách thậm tệ.  Cũng vì cậu ta vì quá hăng-say chiến-đấu, đôi lúc đã quên mình là cấp  chỉ-huy, lao lên tuyến đầu làm nhiệm-vụ của một người lính khinh-binh.  Bất luận lúc nào, khi nghe tiếng súng nổ là cậu ta như con hổ dữ lao lên  phía trước với hai trái lựu đạn trong tay, nhào vào những dãy hố phòng  thủ của địch, mặc cho lưới đạn đan kín tứ bề. Chỉ tội cho cậu  hiệu-thính-viên, vừa phải khó nhọc bám theo Ánh truyền và nhận lệnh, vừa  phải nghe những lời la hét giận dữ của tôi… và lần nào cũng như lần ấy,  điệp khúc: Xin Alfa thông cảm, em thấy mục-tiêu ngon quá, phải tấn công  nhanh mới kịp…
Có một điều khá lạ lùng là, như có  một phép mầu nào đó che chở: chẳng có một viên đạn nào thèm đụng đến cậu  Ánh. Và một lần nữa, TSI Nguyễn-Ngọc-Ánh nhận cấp Thượng-Sĩ đặc-cách  tại mặt trận sau một trận đánh giải-tỏa tỉnh lộ từ quận Cai-Lậy  (Định-Tường) vào tỉnh Kiến-Tường, với thành-tích: Tiêu-diệt trọn vẹn một  trung-đội súng hạng nặng của Việt-Cộng. Tịch thu hàng chục cây súng,  trong đó có 1 súng cối 82 ly, 1 Đại liên 12 ly 8, 2 B.40… trong lúc cậu  Ánh vừa tròn 21 tuổi.
Khi tiếng súng đã im bặt, Ánh lại trở  về thế-giới rụt-rè, e-lệ cố hữu. Nếu ai chưa từng chứng-kiến những  hành-động gan-dạ và dũng-cảm của Ánh ngoài mặt trận, khó có ai lại tin  được rằng cậu bé với dáng dấp thư-sinh đó, lại là một cấp chỉ-huy khôn  ngoan, dạn dày kinh-nghiệm, đã gây ra không biết bao nhiêu thiệt-hại  đáng kể cho bọn Cộng-Sản xâm-lăng…
Nếu  tất-cả chỉ muốn viết những hành-động gan-lỳ, những chiến-công và tài  lãnh-đạo của một HSQ trẻ của quân-đội, và nếu cuộc chiến vẫn còn tiếp  diễn, ngày Quốc-Hận 30/04/75 không xảy đến cho dân-tộc Việt-Nam thì tôi  không viết bài này. Bởi, tôi không thích ca-tụng người còn sống,  kinh-nghiệm đã cho ta thấy: có biết bao nhiêu những vị tướng, tá… khi  còn quyền-thế trong tay thì tha hồ khua môi... Đến lúc quốc-biến thì co  vòi, rút cổ, cao bay xa chạy bỏ mặc bạn bè, thuộc-hạ sống chết mặc bay…  Trong tù thì xum xoe, bợ đỡ nịnh hót kẻ thù, qua được nước thứ ba thì  lại bắt đầu giở thói kẻ trên người trước…
Thượng-Sĩ  Nguyễn-Ngọc-Ánh, tuổi đời còn quá trẻ và cấp bậc thì quá nhỏ nhoi trong  quân-đội. Thế nhưng, anh có đủ tư-cách, phẩm-chất của một người lính  chân-chính. Hành-động của anh thật xứng-đáng là hành-động của một  anh-hùng: Anh đã dùng súng tự kết-liễu đời mình, sau khi nhận được lệnh  tuỳ-nghi của Thiếu-Tá Tiểu-Đoàn-Trưởng, do tôi ban lại. Anh đã hành-xử  đúng phẩm-cách của một cấp-chỉ huy: thà tự xử mình, chứ không để kẻ thù  xử mình.
Tiếng  súng đã nổ lúc 10 giờ 25 phút, ngày 01/05/1975 tại phi- trường Mộc-Hoá,  tỉnh Kiến-Tường của cố Thượng-Sĩ Nguyễn- Ngọc Ánh đã để lại ấn-tượng  không phải trong tâm-hồn tôi, và là bài học nhắc tôi luôn nhớ: là  chiến-sĩ Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hoà, tôi phải luôn luôn sống xứng-đáng  với tâm-niệm Tổ-Quốc, Danh-Dự, Trách-Nhiệm.
Đông-Phương

No comments:
Post a Comment