Đáng lý tôi phải viết ra chuyện nầy để chư liệt vị thưởng lãm từ lâu;  nhưng cứ lần khân mãi cho đến bây giờ mới “khai bút”! Mà bây giờ có  nghĩa là đã qua những 25 năm sau khi chương trình H.O bắt đầu.
 Hồi  đó, trước năm 1990, chẳng có ai trong những người tù từ các trại tập  trung của Cộng Sản được “tha” về với gia đình mà tưởng tượng được sẽ có  một ngày bản thân họ cùng vợ con được thong dong leo lên phi cơ; thực hiện một cuộc “đổi đời” từ địa ngục trần gian tới thiên đường!
 Thế nhưng chuyện khó tin đó đã trở thành sự thật. Chương trình định cư  những người tù, trở về từ các trại tập trung của Cộng Sản sau ngày mất  nước 30-4-75 đã không còn là hoang đường, là ảo tưởng nữa. Chúng tôi,  hàng mấy chục ngàn cựu tù, đủ mọi thành phần quân, cán, chính và dân sự  trong guồng máy Việt Nam Cộng Hòa; đã được cứu vớt.
 Ở đây, chúng ta  chỉ gói gọn về lãnh vực nhân đạo và tiếng của con tim, để nói lên lòng  cảm ơn nhân dân, quốc hội, chính phủ Hoa Kỳ, đã tạo cơ hội cho hàng trăm  ngàn những con người chúng tôi được “đổi đời”, làm lại từ đầu trên quê  hương tự do dân chủ và tôn trọng quyền con người! Nếu không có chương  trình H.O, chúng tôi và gia đình vợ con sẽ sống ra sao trong một đất  nước, dưới gót dép râu ngu dốt và nón tai bèo chất chứa hận thù để, đến  40 năm sau kết thúc cuộc chiến, Việt Nam càng ngày càng trở về với thời  mông muội của văn mình nhân loại!
 Bốn mươi năm sau cái ngày đen tối  30 tháng tư, 25 năm sau ngày chúng tôi được đổi dời; có rất nhiều chuyện  để kể về những H.O. Hàng trăm, thậm chí hàng ngàn câu chuyện nói về sự  thành công của những H.O và con cái họ trên quê hương thứ hai như thế  nào… Nhưng câu chuyện kể của tôi sau đây thì rất dặc biệt, rất riêng  biệt, rất khác biệt với những chuyện bình thường, về một HO hoàn toàn  không giống ai trong số những HO mà tôi được quen biết!
 
 Đại đa  số những cựu tù theo diện H.O, qua Hoa Kỳ với hai bàn tay trắng, tháp  tùng là vợ con nheo nhóc. Khi đến nơi, trừ một số ít tiếp tục theo học ở  các Đại Học Cộng Đồng, sau đó làm những việc chuyên môn… còn đại thể,  vừa học Anh Văn trong các trường ESL ban đêm miễn phí, ban ngày tìm việc  làm bất cứ loại gì để “bắc cầu” cho các con được đi học; lo cho từng  đứa, nguyện cầu cho chúng vào đại học, tốt nghiệp ra trường… Nhìn chung,  chúng tôi đều thực tế, tất cả vì tương lai các con, dồn hết sức, dầu tư  mọi thứ cho chúng được thành công!
 Trường hợp “cá biệt” sau đây,  tôi nghĩ, có thể là rất đặc biệt trong hàng ngũ những cựu tù H.O.! Tôi  vẫn thường kêu tù hữu này là thằng, tiếng thằng, tiếng mày tao thân  thương suốt thời gian chúng tôi cùng quằn quại trong thê lương, khốn  cùng của tầng cuối địa ngục từ trại Long Giao (Long Khánh), ra đến Hoàng  Liên Sơn, xuống Hồng Ka (Yên Bái), về Tân Lập (Vĩnh Phú)…Trong hơn một  trăm hai mươi con giáp, nó hoàn toàn không giống con nào. Anh em trong  tù, đa số bị cú lừa đau đớn của cọng sản, tự ý nộp mình “trình diện đi  cải tạo” trong khi nó bị bắn nát đầu gối, bị bắt với vũ khí trên tay, bị  tra tấn, bị cùm xiềng rồi mới bị đưa vô tù với hai cánh tay còn bị trói  lặt sau lưng! Người cựu tù nầy, lúc mất nước, chỉ là một Trung Úy xuất  thân Khóa 2 Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt, chưa có vợ. Khi nghe  Dương Văn Minh kêu gọi đầu hàng, nó trốn vào rừng chiến đấu trong hàng  ngũ “Phục Quốc”. Tháng 10/1975 bị bắt, bị hành hạ tàn phế một bên chân  nên nó chỉ còn một cẳng rưỡi thôi. Khi ở trại K2 Tân Lập, tỉnh Vĩnh Phú,  tuy đôi chân khập khiểng nó vẫn hàng ngày ”được phân công” gánh hai  thúng đi dọn hết “phân bắc” trong tất cả các nhà xí trong trại ra ruộng  rau xanh…! Anh em tù thường gọi là “Thăng cứt”, nó dính chết cái tên từ  đó! Sau hơn tám năm nó được ra trại về xum họp gia đình.
 Thế mà, sau  khi qua Hoa Kỳ theo diện H.O như bao nhiêu anh em tù khác, nó lại càng  không giống ai khi có một “chổ đứng” riêng biệt không ai ngờ. Lúc tôi  gặp lại nó, với quân phục rằn ri, mang lon Trung Tá trong Oregon State  Defense Force, thuộc Oregon Military Department, thì tưởng rằng mình  đang nằm mơ, tưởng nó mua đồ lính cũ về mặc lấy le chơi! Không thể nào  ngờ một tù chính trị được định cư theo diện “con bà phước” H.O mà, sau  25 năm lại là một sĩ quan trong đội quân phòng vệ tiểu bang Oregon.
 
 Tôi tham dự trại Hướng Đạo Trưởng Niên mang tên “Bách Hợp 2015” tại  Oregon từ ngày 28-29-30 tháng 8 năm 2015. Xét trong số bạn bè định cư ở  tiểu bang nầy, quanh quẩn chỉ một mình “Thăng C.” nằm trong danh sách  nhờ vả! Qua điện thoại, nó rất hoan hỷ chấp nhận đón ở phi trường và cho  tôi tá túc mấy ngày chưa nhập trại…! Yên chí lớn, vợ tôi cũng an lòng  vì có bạn tin cẩn để giao “hàng quý hiếm”!
 Cả vợ chồng Thăng có mặt ở  phi trường Portland rất sớm đón tôi về nhà cách xa 45 phút đường xa lộ.  Hai ông bà rất niềm nỡ và hiếu khách, làm tôi cũng bớt phần lo. Ở khách  sạn làm sao bằng tá túc nhà bạn bè để ôn lại những vui buồn của đầy ắp  kỷ niệm tù! Sau khi vào nhà, tôi sững sờ với những hình ảnh treo đầy  phòng làm việc của Thăng. Nếu không có dịp đến nhà chàng, tôi nghĩ,  chẳng bao giờ nhìn được những tấm hình, bằng cấp, huy chương… của người  bạn tù H.O thuở trước, hiện tại là một sĩ quan trong quân đội tiểu bang  Oregon! Quả thật tôi bị lóa mắt vì không ngờ bạn mình lại thăng tiến  trong lãnh vực độc đáo này! Quan sát quanh phòng, nào lễ phục, quân phục  làm việc, quân phục tác chiến, các loại mủ mảo, túi ngủ dã chiến… các  loại súng cá nhân từ dài đến ngắn. Đặc biệt lần đầu tiên tôi thấy cây  súng hình dáng như colt 45, nhưng nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay,  rất đẹp!
 Vợ chồng Thăng nhìn tôi cười, tôi thật sự ngạc nhiên và  khâm phục người bạn tù ngày nào, bây giờ đường đường là một sĩ quan cấp  tá trong quân đội Hoa Kỳ. Sau cơm tối, tôi bèn mon men cố ý “phỏng vấn”  nhưng nó cố tình đánh trống lảng, vin đủ mọi lý do từ chối vì “chuyện  của tui thật sự không giống ai. Rất tầm thường. Một cái job thông ngôn  thông dịch bình thường như mọi người. Còn thua cái job Disney land nữa  kìa (cười). Anh em mình, nếu không mất nước, nếu chưa bị leo lên bàn thờ  ngồi ngắm gà mái khỏa thân, thì tối thiểu cũng Đại Tá hay Tướng rồi,  chứ nhằm nhò gỉ một cái mai bạc này” nó nói.
 Nhưng tao chỉ tò mò  muốn biết lúc nào và nguyên do nào mầy vào quân đội Tiểu Bang Oregon. Ở  Cali, anh em Tân Lập nghe nói mầy vào lính, cấp bậc trung tá, nhiều đứa  thối miệng đồng hóa mầy với quý vị “nhà đòn”. Bây giờ, trước mặt tao là  những bằng chứng rất thật; nào hình ảnh, bằng cấp, huy chương, lệnh  thăng cấp có chữ ký của Thống Đốc…Và một lô súng ống, đạn dược, quân  trang, quân dụng được trử trong nhà mầy! Thú thật, tao không thể tưởng  tượng trong anh em mình lại có một H.O mà không giống “H.O.” nào hết  trơn dzậy ?!?
 
 Sau ba ngày trại “Bách Hợp 2015” trong rừng, tôi  được Thăng lên tận trại đón về. Bà xã nó đi thăm con gái vừa sanh cháu  ngoại. Sau khi ra tù, chàng lấy vợ trẻ hơn những 10 tuổi. Lúc lên máy  bay theo diện HO13, bầu đoàn thê tử của nó là một vợ và hai con nhỏ xíu!  Hai cháu gái giờ dây là hai Dược Sĩ đang phục vụ trong hai bệnh viện  ngay tai Oregon,
 Thăng chỡ thẳng tôi đến trang trại của vợ chồng sở  hữu đã 15 năm trước. Theo lời nó kể, lúc đầu mới qua Mỹ, vợ chồng chàng ở  Cali, nhưng có bà con ở Washington State và Oregon, nên dọn đến  Olympia, sau đó trụ lại Oregon vì hai vợ chồng cùng đi làm cho hãng điện  tử Merix. Một năm sau, khi thời cơ đến, nó sang lại và làm chủ một  “garage” chuyên sửa hộp số xe với một manager cùng 5 thợ người Mỹ. Từ cơ  ngơi này, tiến đến mua hai trang trại, tổng cộng hơn 30 mẫu tây. Quả  thật, “giấc mơ Hoa Kỳ” và vận may đã mỉm cười với gia đình nó khiến cho  mọi việc đều xuôi tay chèo mát mái một cách nhẹ nhàng!
 Cuối năm  2000, Quân đội Oregon tuyễn dụng một số Thông Dịch Viên các thứ tiếng.  Thăng nạp đơn ứng thí, được trúng tuyển. Lúc tuyễn dụng, người ta xem  résumé, chấp nhận cho chàng cấp bực Trung Úy, nó không chịu, vì nếu tính  từ 1975 thì giờ đây (2000) nó tối thiểu phải là cấp Tá trong QLVNCH. Vì  thế, sau đó người ta thuận cho nó mang lon Đại Úy.. Vì cùng lúc đang  cưu mang cơ xưởng sữa xe và trang trại… nên chàng xin làm việc theo Hợp  Đồng. Thế là từ đó nó ung dung làm việc và tuần tự trèo từ Đại Úy lên  đến cấp bực Trung Tá trong 12 năm!
 Trang trại của vợ chồng giờ đây  cho người Mỹ mướn trồng cỏ trong kỷ nghệ chăn nuôi bò sửa. Có mấy mẫu  trồng táo, mận giống từ Đà Lạt. Tuy vợ chồng đã về hưu thong dong nhân  thế, mua nhà trong thành phố, nhưng tới mùa thì phải tốn cả tháng thu  hoạch, sấy, đóng gói và phân phối… Nhưng cái “job” quân đội thì chàng  vẫn tiếp tục không kể tuổi tác !!!
 Tù chính trị Việt Nam sau 1975,  được định cư Hoa Kỳ theo diện H.O. hàng trăm ngàn. Nhưng, theo tôi chủ  quan, Nguyễn Thế Thăng là một H.O. độc đáo, có một không hai, vẫn còn  theo “binh nghiệp” ngay trên quê hương thứ hai nầy. Hậu duệ thế hệ thứ  hai, thứ ba… vào quân đội Hoa Kỳ, mang lon cấp Tá, cấp Tướng là chuyện  bình thường. Nhưng nó, chính nó, một người tù H.O mới là chuyện đáng  nói! Tôi rất vinh dự có nó là một tù hữu của tôi.

No comments:
Post a Comment