
Tôi rất ngại,  không biết phải xưng hô thế nào với các bạn, trước đây tôi và các bạn đứng dưới  lá quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ, nay có một số đã chấp nhận đứng dưới lá cờ đỏ sao  vàng, lá cờ mà trong cuộc chiến bảo vệ tự do, chúng ta không bao giờ chấp nhận  và truy lùng trong những cuộc hành quân, cũng như hạ xuống tại những vùng nông  thôn kẻo lánh để thay vào bằng lá cờ vàng ba sọc đỏ. Đau lòng là ngày nay, các  anh không còn thích chào cờ nầy khi về Việt Nam, phải đứng trước lá cờ đỏ sao  vàng và chân dung Hồ chí Minh, thậm chí khi trở sang nước tạm dung, các anh tỏ  ra khiếp sợ một cách hèn nhát, ít khi dám tham dự các sinh hoạt có lá cờ vàng,  nhất là không dám chụp những tấm ảnh có những thứ mà chế độ cộng sản thù ghét,  đã sống tại các nước dân chủ, nhưng các anh vẫn còn sợ hải đảng cộng sản, thì  làm sao giải trừ được chế độ phi nhân, mang lại tự do cho đồng bào Việt Nam. Tôi  cảm thấy ngượng ngùng khi gọi các anh là chiến hữu, các anh đã thực sự đổi màu,  trở thành đồng chí với cán binh cộng sản khi về đây vui chơi hay với nhiều lý do  khác.
Nhớ thuở xưa, quân nhân chúng mình đã thề trung thành với  tổ quốc, đứng dưới lá quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ, ngày nay các anh đã quên tất  cả và đổi màu chỉ sau lần về Việt Nam và sau đó là những chuyến hồi hương, càng  thắt chặt tình đồng chí với cán bộ, công an, bộ đội để kết bạn tâm giao, mua sự  an toàn bằng những tiệc tùng do chính các anh xuất tiền chiêu đãi. 
Những năm tháng chiến đấu chống lại kẻ thù cộng sản, tay sai của  khối cộng sản quốc tế, những năm tù đày tưởng như không sống sót sau khi miền  nam thất thủ. Một số các anh may mắn di tản trong giờ phút sau cùng của cuộc  chiến và nay một số các anh đã quay về, không còn như bài ca: Người Di Tản Buồn,  một thời làm xúc động trái tim của những người xa tổ quốc, khi quê hương lọt vào  tay quân thù. Những người di tản buồn ấy tiêu biểu như thiếu tướng Nguyễn Cao  Kỳ và gia đình với con gái Kỳ Duyên, vợ là Tuyết Mai, đã quay về, sánh vai cùng  những kẻ mạt sát mình là bọn phản động nước ngoài, đĩ điếm du côn...chắc chắn là  những người di tản buồn ấy đã mất hết tâm hồn, trở thành công cụ tuyên truyền  cho chế độ phi nhân.   Người di tản buồn Nguyễn Phương Hùng,  về Việt Nam vài lần và tự xóa bỏ căn cước tị nạn, khóc lóc như là đứa trẻ trước  mặt bọn cán bộ cộng sản, thật là nhục nhã, còn đâu phẩm cách con người, chứ chưa  nói đến tác phong của người lính Việt Nam Cộng Hòa, với tấm gương Trần Bình  Trọng:" thà làm quỷ nước nam, còn hơn làm vương đất bắc". Các anh em quân nhân,  nhất là cùng binh chủng Biệt Động Quân, cảm thấy đau lòng khi trong hàng ngũ có  Nguyễn Phương Hùng, đổi màu, đón gió, trở thành quân nhân quốc gia, thờ ma cộng  sản. Ấy thế mà Nguyễn Phương Hùng cảm thấy hãnh diện, niềm tự hào của tên phản  bội đê hèn, là hạng người mà bất cứ xã hội nào cũng khinh khi, sớm đầu tối đánh.  Ngay cả những đồng chí mới của Nguyễn Phương Hùng cũng không bao giờ tin được  hắn, nhưng trong giai đoạn nầy, đảng cộng sản dùng thân xác của anh lính Biệt  Động Quân đón gió để thực hiện mục đích tuyên truyền. Chính cá nhân Nguyễn  Phương Hùng cũng có thể là không nhận ra sự thâm độc của đảng cộng sản, như con  chó được chủ nó ném khúc xương để ngoan ngoãn nằm gọn trong thòng lọng và sau đó  bị đập đầu, xẻ thịt cho một tiệc nhậu, cái băng Youbube mà Người di tản buồn năm  nào, Biệt Động Quân Sát như bài ca hành khúc, bị Nguyễn Phương Hùng hạ nhục  thành Biệt Động Quân khóc như đứa trẻ lên ba tại một phòng họp ở đảo Song Tử  Tây, đưa Nguyễn Phương Hùng thành thân bại danh liệt, xú danh muôn đời, nhất là  sau đó trở sang Hoa Kỳ, sống trong vùng đất tự do mà hầu hết mọi người nguyền  rủa kẻ phản bội. Đảng cộng sản đã giết Nguyễn Phương Hùng bằng cái youtube ấy,  hắn lại hãnh diện và cám ơn kẻ giết mình. Nhưng nếu Nguyễn Phương Hùng trở về  Việt Nam, sống trọn vẹn với tấm lòng mê đảng, hiếu với bác như Trần Trường, thì  trong tương lai, bị trấn lột, phải bỏ của chạy lấy người, như nhiều kẻ lập công  dâng đảng từ trước, trở về và bị vắt chanh bỏ vỏ. Nguyễn Phương Hùng ngây thơ,  dù làm báo lâu năm với nghề ký giả tự do ở Hoa Kỳ, hắn không biết hay cố tình  không muốn biết con tàu Việt Nam Thương Tín, đã đến bến bờ tự do mà còn quay về  và tất cả đã bị đảng tống vào tù. Nếu Nguyễn Phương Hùng về Việt Nam cách đây 35  năm trước, thì hắn không bao giờ nói là hối tiếc là không về sớm để phục vụ chế  độ cộng sản. Những nạn nhân Việt Nam Thương Tín vẫn còn hổ thẹn và hối tiếc sau  khi trở về quê hương.  Những bạn lính may mắn khác, vượt biển, đi  bằng đường bộ thành công, đến bến bờ tự do. Sau bao năm lăn lóc nơi xứ người,  thành công trên nhiều lãnh vực, bỗng trở về, mang tiền về giúp đảng cộng sản từ  nhiều năm qua, họ trở thành khách cung cấp tiền thường trực hàng năm cho chế độ  cộng sản, giúp đảng vượt qua những khó khăn kinh tế, nợ nần lút đầu, nên tránh  được sụp đổ từ lâu, khi cạn kiệt tài chánh, là bài toán chung cho sự sụp đổ các  chính quyền trên thế giới.  Một số tù cải tạo, sống sót, được  Hoa Kỳ cứu vớt theo chương trình O.D.P, sau thời gian định cư, quay về, kết  bạn với những kẻ đã từng hành hạ, mạt sát trong các nhà tù, lương tri của con  người không nằm trong ấy, ngay cả thú vật cũng không quên sau vài lần đánh đập  nó, nhưng các anh quân nhân H.O trở về, kết bạn mới với cán bộ, trở thành đồng  chí, kiêm mạnh thường quân trong các tiệc, sáng nhậu với ủy ban nhân dân, chiều  công an đãi tiệc... đó là những đồng tiền hưu dưỡng được chính phủ Mỹ chu cấp để  sinh sống, hay những món tiền hưu sau nhiều năm làm việc, thay vì chi cho gia  đình, giúp cho các bệnh viện sở tại để chửa trị, trong đó có phúc lợi gia đình  và cá nhân mình.... thì các anh lại tiêu xài cho cán bộ cộng sản để mua sự an  toàn trong thời gian lưu lại, với nhiều ly do như thăm gia đình, hú hý với gái  tơ, du lịch...Những quân nhân như Phạm Tín An Ninh, sau 9 năm tù, quay về để làm  quen với những kẻ hành hạ trước đây, còn viết sách ca tụng quản giáo và giúp đỡ  cả con quản giáo nữa.  Một số bạn bè của tôi cho biết ở nước Úc,  chính phủ ưu ái dành cho quân nhân đồng minh quyền lợi, được cấp hưu dưỡng từ bộ  cựu chiến binh, nhưng đã có nhiều anh đã dùng 11 tháng trong năm số tiền cấp  dưỡng để sống tại Việt Nam, đó là tiền đóng thuế của dân Úc, lại được các anh  nuôi chế độ cộng sản. Theo nhiều người biết, nhiều quân nhân đã quay về, mua  nhà, chỉ sang Úc 1 tháng cho hợp chính sách và trở về sống 11 tháng còn lại  trong năm, các anh ấy là đồng chí, chứ không còn là chiến hữu nữa. Tại sao những  quân nhân ở đây không báo cho chính phủ Úc biết những người như thế?. Một số  quân nhân quay về Việt Nam thường viện lý do là có quan hệ bang giao, các cựu  chiến binh đồng minh ở Hoa Kỳ, Úc...trở về Việt Nam du lịch, vì họ có nguồn gốc  khác với các quân nhân VNCH, chúng ta ra đi vì chế độ cộng sản, nay không thể  viện lý do bang giao, là quốc tịch được ban cấp để trở về nơi mà chúng ta cho là  nguy hiểm, không thể quay về.... đó là trường hợp một giàn dây leo, có cây mướp,  bầu, khổ qua...chung một giàn, nhưng khác giống. Những người tỵ nạn cộng sản năm  nay, trở về an toàn, thì đã tự mình xé bỏ căn cước tỵ nạn chính trị, chính phủ  các nước ban cấp quyền công dân, nhưng họ cũng có quyền thu hồi khi cần và xét  thấy những người được cấp vi phạm luật, giống như thu hồi giấy phép thương  nghiệp, hành nghề luật sư, bác sĩ...của những kẻ vi phạm luật.Kẻ  thù cộng sản đã đạt thắng lợi lần nữa sau cuộc chiến Việt Nam, không phải chúng  tài giỏi, nhưng là do trong hàng ngũ quốc gia, có một số người đón gió trở cờ,  đặt cá nhân trên tổ quốc, trở thành những kẻ phản bội.    Trước năm  1975, chính sách chiêu hồi của chính phủ miền nam đã cải hóa hàng chục ngàn cán  binh trở về với chính nghĩa quốc gia. Nhưng phía cộng sản cũng có cái gọi là:  trở về với nhân dân và cách mạng, thực tế là con số người giác ngộ cách mạng  không nhiều, đa số là những kẻ nằm vùng trong hàng ngũ quân đội, chính quyền bị  lộ nên phải bỏ vào bưng để an toàn, hay những tên gây tội phạm hình sự, sợ bị  pháp luật chế tài, nên vào rừng để trốn tránh. Vào những ngày gần cuối cuộc  chiến, có một số quân nhân phản bội, nằm vùng như Nguyễn Thành Trung, quay  súng làm phản, được cộng sản cấp giấy " Tiền Khởi Nghĩa", số người  nầy đa số là gia đình cán bộ cộng sản, được móc nối bỏ hàng ngũ để sau nầy được  an toàn.Ngày nay, sau cuộc chiến, các quân nhân may mắn thoát khỏi  tay kẻ thù, nay trở thành "tiền khởi nghĩa", trở về làm đồng chí  của những kẻ chiến thắng thời cơ, mang tiền về đóng góp cho bọn tư bản đỏ tại  Việt Nam và đã thành kẻ phản bội. Đây là những tâm tình của một người lính Việt  Nam Cộng Hòa, nhắn gởi những ai còn lương tri và đồng thời xác định lập trường,  bảo vệ chính nghĩa quốc gia, từ nay những kẻ phản bội, trở cờ, không còn là  chiến hữu nữa../.ĐỖ VĂN  XUÂN
( Người lính chưa nhận chứng chỉ giải  ngũ)25.07.2012 
 
Tám lần khóc của người sáu mươi năm xa xứ
ReplyDeleteLần đầu tiên trở lại Hà Nội sau 57 năm xa cách, nhà báo Nguyễn Phương Hùng của tờ kbchn. com đã khóc thổn thức như đứa trẻ 8 tuổi năm xưa di cư vào Nam. Đây cũng là lần đầu tiên ông trở lại thành phố Hồ Chí Minh sau 36 năm.
Nhà báo Nguyễn Phương Hùng (ngoài cùng bên phải) tại chùa Tây Phương.
Lý giải cho sự trở về muộn mằn này, ông viết: “Lúc ra đi, tôi không hề có sự lựa chọn vì bố mẹ dẫn đi đâu thì đi theo đó. Nhưng ngày về quả là một sự suy nghĩ đắn đo. Ngày 30-4-1975 tôi đã bỏ Sài Gòn vì không có sự lựa chọn. Bỏ quê hương xứ sở ra đi là một quyết định không dễ, nhất là ngày đi thì có nhưng ngày về thì không. Đáng nhẽ tôi phải trở về ngay sau khi Việt Nam và Hoa Kỳ bình thường hóa quan hệ. Ngày đó không về nên nghĩ rằng thôi đã lỡ cho lỡ luôn”.
Dịp phỏng vấn với cựu Tổng lãnh sự Việt Nam tại San Francisco Lê Quốc Hùng đã làm ông thay đổi thái độ. Chính sự cởi mở của nhà ngoại giao này với lời mời gọi: “Các anh hãy về một lần cho biết”, ông Nguyễn Phương Hùng đã quyết định trở về Việt Nam trong phái đoàn nhà báo Việt tại Mỹ về dự Hội thảo “Bảo tồn Bản Sắc Văn Hoá Việt Nam và giữ gìn tiếng Việt” do Bộ Ngoại giao tổ chức.
Tám lần rơi nước mắt
Những cảm xúc không kìm nén được của người con 57 năm xa quê đã được ông ghi lại trong cuốn hồi ký của mình, một sự liệt kê nhưng đầy cảm xúc.
Lần thứ nhất, khi người nữ tiếp viên hãng máy bay Hàng không Việt Nam loan báo máy bay đang đi vào không phận Việt Nam. Tự nhiên trong lòng nao nao và xao xuyến, tôi cố gắng kiềm chế xúc động bằng cách tập trung tư tưởng định thần nhìn lên trần phi cơ.
Nhưng Vũ Hoàng Lân (chủ nhiệm của truyền hình Phố Bolsa TV một nhà báo ở hải ngoại, cùng đoàn) đã nhìn thấy những dấu hiệu này (có lẽ vì vậy mà Lân đã cố tình ngồi cạnh tôi?) chuẩn bị máy quay phim và phỏng vấn. Hai hàng nước mắt đã chảy dài khi tư tưởng đã mất nghị lực tập trung kiềm chế.
Lần thứ hai, sau khi lấy hành lý và chuẩn bị lên xe khách của Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài, Lân phỏng vấn tôi lần nữa. 57 năm tôi xa Hà Nội khi còn bé tí (8 tuổi) hỏi sao không bồi hồi nhớ lại căn nhà số 8 đường Trịnh Hoài Đức phố Hàng Đẫy.
Tôi còn nhớ những lúc theo cậu út nhảy xe điện lên Ô Cầu Giấy, cắp sách đi học trường Lý Thường Kiệt ăn cháo lòng buổi sáng lạnh, rồi lên chùa Một Cột, sân banh Septo, chợ Con Bò lần lượt hiện ra trước mặt khi đứng ở cổng phi trường Nội Bài. Tháng 8-1954, tôi theo gia đình lên phi trường Bạch Mai di cư vào Nam, chỉ còn nhớ được như vậy trong nước mắt nhạt nhòa.
Bài viết trên trích từ Báo Cộng Sản tại Việt Nam
ReplyDelete