Lần nữa, HQPD chân thành cám ơn chị QKL đã ghi lại những chi tiết bi thương, nhẫn nhịn, chịu đựng và đầy nhân cách trong cuộc đi tìm dấu tích của người em là Th/u Quách Dũng Tiến và Tr/u Nguyễn Anh Tuấn đã gãy cánh trong những ngày cuối năm 1974. Xin trân trọng giới thiệu cùng quý NT và quý bạn.
Điều mà đã bao năm qua tôi muốn kể cho những ai là bạn của Tiến, của Anh Tuấn. Sự bi hùng của người lính KQ trong những ngày tan cuộc chiến...
Ngày đầu năm 1980, khi tôi đi tìm em, ba tôi có đưa bộ đồ treilli của ba gửi cho em mặc, vì nghĩ rằng nó đang là tù binh, và nói rằng ba má sẽ xuống thăm liền khi biết rỏ ràng địa chỉ.
Nhưng, bây giờ còn gì đâu? Họ nhẫn tâm để hai người phi công đó phơi thây trên cánh đồng (hoang ) đó. "Hòa bình" về họ vẫn không dám chôn cất, bởi đó là phần đất của nhà ông xã đội trưởng, người đã bắn rớt máy bay... là chiến công của ông ấy! Ông nói: Để thây đó cho ai lại lấy hài cốt, nhưng ...mãi hoài có thấy ai ?...
Ông lấy một khúc xương chân của thằng trẻ, nói :"nếu phù hộ cho con tao mạnh khỏe, tao ăn gì thì tao cúng...", và ông để khúc xương đó trên giàn củi ngoài sân, nhiều năm tháng... Một ngày kia, trong giấc mơ, ông thấy Tiến mặc nguyên đồ bay, đứng trước ông và nói:
"-Tôi xin phép anh 3 tôi đi! Tôi mất đi nhưng cuộc chiến này còn dài, không hẳn tôi là người thua cuộc!..."
Giật mình thức dậy, ông giận quá nên quyết định quăng khúc xương, và khi đem quăng nhưng vẫn còn chưa biết mày đi đâu?
"-Vậy là hôm nay cô xuống, nó đi về với gia đình! Nếu là em của cô, ngày mai khi nắng lên, tôi sẽ lặn ra dòng sông và lấy về cho cô!"
Thế là, hôm sau, ông đã lặn, cầu nguyện và đã mò ra khúc xương ấy, cắm vào hàng rào cho nắng khô, ông cầm và đưa cho tôi, một ống xương chân, rổng ở giửa, nhưng dầy ở thân xương. Tôi trân trọng cầm lấy... ôm vào lòng như bồng em tôi, tôi khóc:
-Tiến ơi, Anh Tuấn ơi... Bao nhiêu năm gia đình, chờ đợi một ngày em về, tù binh được thả, mà hôm nay chỉ còn lại khúc xương này...
Tôi đem xương ấy gói vào chiếc áo trailli, như gói lại những gì thân thương nhất từ gia đình, từ quân phục của người lính VNCH, lần cuối.
Từ năm 1980, gia đình tôi chính thức lập bàn thờ cho Tiến, cứ mỗi năm ngày mồng 5 tháng10 âl, là ngày giổ, dù ở nhà hay ở chùa, cúng kiến gì cũng gọi hai người. Ba má tôi (giận) họ đã chẳng chu toàn, chôn xác, để khi mình đến (bốc mộ) giá nào cũng đền ơn (!), nhưng nay họ đã để trơ cùng năm tháng, tan rã... nên đã không cho phép tôi... trở về thăm nơi đó lần nào nữa!!!
Mãi đến năm 2010, khi đi thăm các bạn gia đình lâm viên ở Bảo lộc, tôi được các bạn dẫn đi "gọi hồn?" và tôi đã viết ra những cảm xúc, như thần giao cách cảm:
GỌI HỒN!
Chị đến đó, nhờ người hướng dẫn
Gọi hồn về, người đó là em
Đứa em trai của thuở hôm nào
Phi công đó, đẹp trai và chưa vợ!
Hai mươi tuổi, em ra đi cùng anh bạn
Cháy hoàn toàn chiếc UH1, chị ơi
Em đến đó để tải thương lính trận
Để đưa họ trở về chốn bình an.
Nhưng em đã,
Không về vì máy bay trúng đạn!
Chị thấy đó, cạnh con sông ta biển
Em cố đưa tàu... ra biển đễ rơi
Nhưng đã không còn kịp
Em ở đó, và muôn đời em ở đó
Chị ơi, em muốn về
Về với ba mẹ với các em
Nhưng sao không ai đến thăm em?
Em lạnh lắm! lạnh từ lúc mình...chết thật!
Sao chị chỉ đến có một lần?
Chị bảo em về chùa
Nhưng em không muốn!
Lính trẻ mà!
Vả chăng còn nghiệp chướng
Chị ơi ,chị hãy đến thăm em
Tất cả bạn bè, cũng không ai biết đến thăm em
Cả đất nước, con ngưởi cũng quên em tất cả
Gia đình Anh Tuấn cũng chưa ai đến tìm!
Bao năm qua rồi,
Mà em vẫn chưa siêu
Vì em nhớ, gia đình và các bạn!
Em ơi ,chị đến đó vì em chỉ dẫn
Nhưng đến được rồi,còn có thấy gì đâu?
Thân em rã ,nơi cánh đồng trơ góc rạ
Chị mò được gì ,ngoài những lóng ngón tay của em?
Chị đau đớn,và nhìn lên trời cao
Em ở đâu?
Có nhìn thấy chị đang vì em mà khóc?
Quê hương ơi,
Họ là ai bây giờ?
Bạn bè đâu?
Phi đoàn đâu?
Sao chỉ có hai chị em mình
nhỏ nhoi
hạt cát
Chị ở trần gian
Em đã hòa vào hư không yên lặng!!!
Niêm Phật cùng chị Tiến ơi
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT....................
Lần thứ 2:
Liền sau đó vì nghe em nói "lạnh ?" và trách sao chỉ đến có một lần(!)...
nên tôi đã quay trở về nơi ấy (lần thứ 2 sau 30 năm!!! tức năm 2010).
Cánh đồng lúa nay đã vét thành những vuông nuôi tôm, khoảng đất ấy bị quăng thành bờ đê. Một bửa cúng cơm cho 2 người phi công, chỉ có mình tôi, và sự chứng kiến cùng giúp đở của gia đình ông xã đội.
Vuông nuôi tôm đầy nước,mênh mông, lạnh lẽo, hoang vu, tôi đau lòng vì nơi đây vắng lặng, xa quá với văn minh, dù đã bao năm gọi là hòa bình.
Những đứa trẻ nhìn tôi ngơ ngác, nhận quà từ tôi là những viên bi, những bong bóng, bánh, kẹo, cột tóc... Những ba mẹ chúng cũng nhận ra "cô 2, người Saigon, và con biết là người nhà của "chú Tiến phi công". Ở đó mấy ngày, để nhìn, để bớt nhớ.
Tôi về nhà và bay đi Melb, Úc cho ba má biết....
Lần thứ 3:
Má tôi dù đã 80, ước nguyện về thăm một lần nơi con mình bị tử nạn, bỏ xác bơ vơ... rồi ngày mai có ra đi cũng yên lòng.
Bà về Vn 2011, sắp xếp bảo Dũng Chí, chở cả nhà về Cà Mau. Đến huyện cái Nước ngủ đỡ một đêm, sáng hôm sau gọi điện, nhờ Hiếu (con 3 vũ), mướn cho một xuồng máy composic (bởi họ biết nhà 3 Vũ) ra đón và đưa cả nhà.
Sáng đó tôi đi chợ Huyện Cái Nước, mua Bánh mì, chả lụa ,thịt quay, thịt luộc, rau sống, bún và bia, thuốc lá, giấy tiền vàng bạc, nhang đèn, để má đi thăm nơi nằm xuống và cúng kiến (nơi ấy rất xa chợ nên không thể ...mua gì)
Và với chiếc xuồng rộng rãi ấy, cả nhà tôi vừa hồi hộp (vì chưa bao giờ đi sông nước) bùi ngùi... hôm nay má và cả nhà đến thăm Tiến và Anh Tuấn nha.. Má tôi ngồi im lặng...xót xa.Tôi hỏi để làm quen người "tài công":
- Em tên là gì?
- Dạ, TIẾN !
Tôi bấm tay má. Trời, má ơi, em này tên là Tiến.. Nó đưa mình đến nơi thăm nơi nằm xuống của Tiến!
Mô Phật! Tiến ơi có phải... em đã hòa vào... thành người lái... xuồng composic ở đây rổi? Tiến đưa má đi đến nơi em yên nghỉ??? Cả nhà tôi bỗng dưng im bặt thừ ra khi nghe tên của anh tài công! Như cảm nhận một điều linh thiêng mầu nhiệm đến tận cùng.
Vào đến nhà ông 3 Vũ, ông lại nói chuyện với má tôi về câu chuyện 30 năm trước cô 2 đã đến đây, má tôi ngồi im lặng, thỉnh thoảng hỏi về Tiến và Chú Tuấn... những câu mà ông nói thao thao về trận đánh, về công trường đến dập tắt lửa, về lôi 2 xác phi công, về bảng tên và chức vụ từng người (chiến công), về những vật lấy từ máy bay...về khúc xương gởi về của Tiến....
Vì chân yếu má tôi không ra sau vườn, cả anh em chúng tôi gồm tôi, cô 4, cô 7, vợ chồng D.Chí, ông 3 Vũ và vợ chồng đứa con gái. ... đi theo phụ bưng bê đồ cúng trên xuồng.
Trên bờ đê, ngang chổ máy bay bị nạn, chúng tôi bày đồ cúng, khói hương lan tỏa, tất cả các em tôi thút thít, nơi đây là nơi nằm xuống của ông anh mình sao? Hoang vắng đìu hiu, xa xôi. Đúng rồi, làm sao ra được, bốn bề là nước, xa về phía tay trái là đồn Quãng Phú....
- Hôm nay có má đến đây thăm Tiến và Anh Tuấn đó.
- Rót bia cho Anh Tiến và Anh Tuấn đi Chín!
- Mình đốt giấy tiền vàng bạc đi 7, má gởi cho hai người đó!
- Niệm Phật với chị để siêu thoát đi Tiến ơi ! Anh Tuấn ơi!!!
Chỉ là những lời...như thế....vào hư vô.....
Chí gợi ý xin ông 3 Vũ cho làm một miễu thờ hai người ngay tại đây. Ông đồng ý! Trở lại nhà ông 3 Vũ. Má tôi xin gởi ông số tiền nhờ xây một cái miếu , và hẹn một ngày gần, Chín sẽ đem bia đá ghi tên hai người phi công QUÁCH DŨNG TIÊN và NGUYỄN VĂN TUẤN *(sau này mới biết là Nguyễn Anh Tuấn, thành thật xin lỗi cùng gia chị TUẤN) Đã anh dũng hy sinh ngày 18 tháng 11 năm 1974.
Đến nay, Tâm nguyện của ba má về thăm nơi đứa con trai yêu quý bị tử nạn tại chiến trường Cà Mau ngày đó đã hoàn thành. Dù thời gian có là bao lâu...
Lời này, tôi viết để cảm ơn những ông cha bà mẹ có con hy sinh, như ba mẹ tôi. Ôi, dù đau lòng trong im lặng, người đã làm tất cả vì những đứa con....
Và.... Kết Bài "AC.....Quách Dũng Tiến".
Khi hơp bạn cựu học sinh CPL, tôi găp KQ Lâm Quan Thanh Hương, sau bao nhiêu năm lưu lạc, bạn dẫn tôi đi chào các bạn là KQ bạn của em Tiến.Tôi vui quá, nên bấm đt để cho các bạn nói chuyện thăm sức khỏe của ba má tôi.
Thế là các bạn ấy biết gia đình tôi, khi về Mỹ, KQ ấy đọc bài "ÁC ĐIỄU NGÀY VỀ".... Nên ngày trở lại VN, anh có ý tốt.. gọi đt bảo tôi đi nhận hài cốt của Tiến ,do các anh đã lấy về và hiện để ở một ngôi chùa ở Cà Mau, và cho biết gia đình anh Tuấn đã đưa hài cốt anh về Mỹ .(Thật là Hạnh Phúc vì an lòng!.)
Tôi ... bồi hồi và may mắn đọc bài viết ấy.
"Anh không chết đâu anh ,người anh hùng......." bài ca vẫn còn vang mãi dù bao năm,
Em tôi đã ngũ yên, mà vẫn còn các bạn KQ nhắc nhở đến bây giờ, tình bạn sao khắn khích và trân trọng quá!!! Hôm nay , tôi muốn nói, gia đình tôi thật rất an lòng. Ngày đó khúc xương về nhà, ba mẹ tôi đã lập bàn thờ hương khói, và sau này khi không còn ở VN, ba mẹ đã đem gởi hài cốt (tro bụi) vào ngôi chùa GIÁC MINH quận TB. Và bây giờ đã lập miếu nơi tử nạn.
Những công đức cúng dường Y áo cho Quý Sư hằng năm mùa dâng y, gia đình tôi đều làm chí thành, mong hồi hướng chút phước báu cho hai người phi công: Quách Dũng Tiến và Nguyễn Anh Tuấn, dù ở cảnh giới chùa nào cũng nghe kinh.., niệm phât... để siêu thoát về Xứ An Lạc.
- Cảm ơn gia đình chị Nguyễn Anh TUẤN, đã chia sẽ niềm đau cùng nỗi buồn với gia đình QDTiến. Ba má tôi gửi lời thăm đến gia đình Chị Tuấn và 2 cháu.
- Cảm ơn KQ Hửu Tín, cám ơn bạn đã đến nhà thăm gia đình của chúng tôi ở Trường Quân Cụ gò vấp ngày đó (mãi đến gần 40 năm.. nay gặp lại) Kính lời thăm gia đình năm mới An Khang Hạnh Phúc (Đã làm Ông Bà Nội ,Ngoại chưa?...)
- Cám ơn KQ Hiền, bạn cùng ở phi trường Cần Thơ, Chúc gia đình AN VUI-HẠNH PHÚC.
- Cám ơn anh THANH (q.12), anh Toại Chí.
- Cám ơn Anh Mẫn (Nha Trang). Kèm với lời xin lỗi "chân thành" của người viết. Mong anh lượng thứ và vui vẻ! Lời thề "không bỏ nhau" của KQ là mãi mãi....
- Cám ơn Anh Minh (Vũng Tàu), gia đình ở Perth, Úc châu. Đã 1 lần về chùa Cà Mau để đốt nhang cho đồng đội là QDT.
-Cám ơn các nhà thơ HQPD đã cho tôi những cảm xúc " Mãi yêu người lính ".
Trân Trọng.
No comments:
Post a Comment