Bị ném bom nguyên     tử, 
vì sao người Nhật không hô hào tiêu diệt nước Mỹ?
MacArthur  là danh     tướng của Mỹ. Năm 1942 tướng MacArthur dẫn đại quân tấn  công Nhật Bản, từ      Melbourne xa xôi đánh thẳng đến Tokyo, hai tay  nhuộm máu người Nhật Bản. Vì     thế vô số người Nhật muốn xé xác ông,  còn ông cũng hận người Nhật thấu     xương.
Vào  2:5 chiều     ngày 30/8/1945, tướng quân MacArthur ra khỏi máy bay và  đặt chân lên đất     Nhật Bản, cho dù ông không mặc quân phục và không  mang theo vũ khí gì, cũng     không có người tổ chức duyệt binh, nhưng  thời khắc đó với 70 triệu người     Nhật Bản là thời khắc kinh hoàng mà  họ không thể quên, trong tâm trí mọi     người chỉ còn nghĩ được hai chữ  “mất nước, mất nước, mất     nước”.
Nhưng tướng     MacArthur mang quân đến vì hòa bình, chính nghĩa, khoan dung và dân     chủ
Tướng MacArthur     tiếp nhận quân Nhật đầu hàng (Ảnh: Internet)
Nền  kinh tế Nhật     Bản sau chiến tranh rơi vào suy sụp, đến bữa trưa của  Nghị viên Quốc hội     cũng phải ăn cơm trộn khoai lang, cái đói bao phủ  khắp nơi. Lúc này tướng     MacArthur gây áp lực khiến chính phủ Mỹ  phải hỗ trợ Nhật Bản, thế là 3,5     triệu tấn lương thực và 2 tỷ Mỹ kim  tức tốc được gửi đến Nhật. Ông không chỉ      giữ lại chính quyền Nhật  Bản mà còn gây áp lực đặc xá cho Thiên hoàng, thậm     chí còn quan tâm  đến số phận của từng người lính bình thường của Nhật Bản,     giúp họ  tìm con đường sống.
Theo  sau ông, 400     nghìn lính Mỹ đã dùng thiện ý và tinh thần hy sinh để  chinh phục người Nhật     Bản. Khi đó các con hẻm trong thành phố của  Nhật vô cùng chật hẹp, một người     Nhật bình thường và một người lính  Mỹ to lớn nếu gặp nhau cũng khó khăn để     đi qua nhau, vì thế thường  thì người lính Mỹ sẽ nép vào một bên cho người     Nhật đi trước. Người  Nhật không thể không băn khoăn tự hỏi, nếu họ là kẻ      chiến thắng thì  họ có làm được như thế không?
Tướng MacArthur.     (Photo by Archive Photos/Getty Images)
Sau  khi tướng     MacArthur đến Nhật Bản, ông lập tức ra lệnh thả tội phạm  chính trị, trong đó     có rất nhiều Đảng viên Cộng sản, bị chính phủ  Nhật bắt giam trong thời gian     dài.
Ngày  25/8/1945,     quân chiếm đóng của Mỹ cho phép phụ nữ Nhật xây dựng tổ  chức của mình; tháng     9 cho công bố Dự luật về vai trò trong bầu cử  của phụ nữ Nhật Bản; đây là     lần đầu tiên trong lịch sử Nhật Bản, phụ  nữ được quyền bầu cử và ứng     cử.
Lúc  này tại Tokyo     có cô kỹ nữ được chọn làm Nghị viên thành phố, nhiều  thị dân cảm thấy khó     chấp nhận. Nhưng tướng MacArthur nói, mọi người  chọn cô ấy để cô ấy phục vụ      mọi người, đừng vì cô ấy là kỹ nữ mà  kỳ thị bỏ qua. Khi đó mọi người chợt     hiểu người được chọn trong bầu  cử dân chủ phải là người thay mặt cho mình để      vì mình làm việc, thế  là sau khi hiểu ý nghĩa vấn đề họ đã quyết định chọn     bầu cô kỹ nữ  kia. Kết quả sau khi trở thành Nghị viên, cô đã không phụ lòng     mọi  người, làm được rất nhiều việc có ý nghĩa.
Vào  ngày     11/10/1945, tướng MacArthur tuyên bố bỏ lệnh cấm báo chí, Nhật  Bản được tự      do thông tin và tự do ngôn luận. Ngày 22/12/1945, ban  hành “Luật Công hội”,      giai cấp công nhân thực sự có tổ chức của  mình. Ngày 1/9/1947, ban hành      “Luật lao động”, quy định tiêu chuẩn  tiền lương thấp nhất và thời gian làm     việc nhiều nhất.
Ngày  3/2/1946,     tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh khởi thảo  Hiến pháp Nhật Bản.     Chính phủ Mỹ truyền đạt nguyên tắc chế định Hiến  pháp cho tướng MacArthur     là: Chính phủ Nhật Bản phải do toàn thể cử  tri trao quyền và phải chịu trách     nhiệm trước toàn thể cử tri. Ngày  3/5, quân liên minh giao ra Bản dự thảo     Hiến pháp. Ngày 7/10, Quốc  hội Nhật Bản thông qua Hiến pháp. Ngày 3/11,     Thiên hoàng cho ban  hành Tân Hiến pháp.
Đây  là Hiến pháp     do kẻ chiếm lĩnh chiếu theo giá trị quan phương Tây áp  đặt cho kẻ bị chiếm     lĩnh, nhưng lại là bản Hiến pháp đem lại phúc  lợi cho nhân dân quốc gia bị      chiếm lĩnh. Bản Hiến pháp nhấn mạnh  quyền lợi công dân cơ bản của người Nhật     Bản, xem những quyền lợi  này là “quyền lợi trời cho mà không ai có quyền     tước đoạt”. Những  quyền này bao gồm: quyền bầu cử, lập hội và tự do xuất     bản; không có  sự tham gia của luật sư thì không được định tội; bảo đảm quyền     cư  trú an toàn cho dân, cấm kiểm tra và tước đoạt vô     cớ.
Ngày  21/10/1946,     Quốc hội đã thông qua “Luật Cải cách ruộng đất”. Chính  phủ Nhật Bản mua lại      đất đai dư thừa của giới địa chủ, sau đó bán  đất lại cho nông dân không có     ruộng. Với những nông dân không có  tiền mua đất, chính phủ cho vay thế chấp.     Người dân được cả quyền sử  dụng và quyền sở hữu mảnh đất của mình. Tất cả      diễn ra không đổ  một giọt máu, một mạng người, những người nông dân ai nấy      đều có  được một phần đất cho mình.
Ngày  31/3/1947,     ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó mục tiêu hàng đầu của  giáo dục là “tôn     trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi  người có lòng nhiệt huyết     vì chân lý và hòa bình”. Trường học của  Nhật Bản không còn nằm trong kiểm     soát của chính phủ mà là do Ủy ban  Giáo dục do dân chúng bầu ra quản lý.     Việc chọn lựa nhà giáo, sách  học và bố trí chương trình hoàn toàn do người     dân tự chủ quyết định.
Năm  1952, quân     chiếm đóng Mỹ trả chính quyền về cho chính phủ Nhật Bản.  Sau 7 năm chiếm      đóng, người Mỹ cải cách triệt để con đường phát  triển của Nhật Bản, chủ      quyền quốc gia từ trong tay kẻ chuyên chế  trao lại cho người dân Nhật Bản,     những tiền đề tiến bộ đầu tiên này  giúp người Nhật bước vào con đường thênh     thang. Hơn 10 năm sau, Nhật  Bản trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế      giới, quốc gia phồn  vinh, nhân dân giàu có, xã hội ổn định. Có thể nói thêm     một câu,  quân chiếm đóng của Mỹ không chi một đồng tiền thuế nào của người      dân Nhật Bản, chi phí của họ là lấy từ tiền thuế của người     Mỹ.
Người Nhật tổ      chức buổi lễ long trọng đưa tiễn tướng quân MacArthur
Trong  thời gian     chiếm đóng Nhật Bản, rất nhiều người Nhật đã viết thư gửi  cho tướng     MacArthur yêu cầu biếu tặng điền sản của họ. Nhiều phụ nữ  can đảm viết thư     đề nghị được hiến thân cho tướng MacArthur, nhiều  người còn viết “xin hãy     cho tôi được sinh con cho ngài.”
Sáng  ngày     16/4/1951, Tổng thống Truman phế bỏ chức Tư lệnh quân chiếm  đóng, tướng     MacArthur phải về nước, sự kiện này chỉ thông báo cho  một số quan chức cấp     cao người Nhật biết. 
Nhưng  khi ông     ngồi lên ô tô thì mới phát hiện, từ nơi dinh phủ ông ở đến  Sân bay Atsugi có     hàng triệu người Nhật Bản đứng hai bên đường đưa  tiễn. Đoàn xe hộ tống đi     qua những hàng nước mắt cùng tiếng hô vang  dậy của người dân Nhật Bản: Đại     nguyên soái!
Người  dân Tokyo      đứng chật kín hai bên đường, ai nấy rơi nước mắt, họ như  hoàn toàn quên     chuyện tướng MacArthur là kẻ chiếm đóng đã đánh bại  quân đội quốc gia mình.     Thiên hoàng đích thân đến sứ quán đưa tiễn  MacArthur, tướng MacArthur cũng     xúc động rơi nước mắt, nắm chặt hai  tay của Thiên hoàng     Hirohito.
Khi  đưa tiễn, Thủ      tướng Yoshida của Nhật nói: “Tướng quân MacArthur đã  cứu chúng tôi ra khỏi     nỗi sợ hãi, lo lắng và hỗn loạn của thất bại  để đưa chúng tôi vào con đường     mới do ông xây dựng, chính Ngài đã  gieo trồng hạt giống dân chủ trên đất     nước chúng tôi để chúng tôi  bước trên con đường hòa bình, tình cảm ly biệt     mà nhân dân chúng tôi  dành cho Ngài không lời nào có thể diễn tả     được.”
Uy  lực quả bom     nguyên tử của Mỹ tàn phá thành phố và nền kinh tế của  Nhật Bản, nhưng về      phương diện tinh thần, nước Mỹ đã hoàn toàn  chinh phục được người Nhật     Bản.



No comments:
Post a Comment