ĐI  THĂM NƯỚC MỸ
Ông Sĩ ngồi ở bàn, bên ấm chè nóng, ông đang tra thuốc  vào chiếc điếu cày và châm lửa hít một hơi, xong khoan khoái ngửa mặt ra thả một  làn khói bay mù mịt. Bà Sĩ ngồi dưới đất, cạnh bàn, đang lo gói ghém lại các  món qùa trước khi bỏ vào túi xách cho chồng. Bà hài lòng khoe: - Toàn là cây nhà lá vườn ông nhá, long nhãn khô, măng  khô, bột sắn giây, tự tay tôi làm cả…Những thức này nghe nói ở bên Mỹ qúy hiếm  lắm, tìm không có, đào không ra đâu… Ông Sĩ ra vẻ hiểu biết: - Thiếu giống gì, hàng của ta xuất khẩu sang Mỹ nhiều  lắm, đến củ giềng ăn thịt chó cũng có nữa là. Để sang Mỹ tôi sẽ ăn thịt chó Mỹ xem có béo không?  Chó tư bản nhà giàu mà. Ông Sĩ hớp một ngụm chè để vài giây cho thấm thía mới  gật gù: - Chè mộc Thái Nguyên ngon thật. Bà có mua chè này mang  sang Mỹ làm qùa không, hử? - Sao không chứ. Những gì ông dặn tôi mua  tất…. Bà Sĩ đứng lên, phủi bụi quần và ân cần bảo  chồng: - Xong hết cả rồi, ông đi ngủ sớm mai còn ra phi trường  Nội Bài, mai tôi cũng dậy sớm nấu cho ông nắm cơm nếp ăn đi đường. - Gớm, bà cứ làm như ngày xưa lúc tiễn tôi lên đường trở  về đơn vị sau lần tôi hiếm hoi về phép thăm nhà không bằng. Nhưng mà đi xuất  cảnh sang Mỹ ai lại mang món cơm nếp nhà quê này chứ? Bà Sĩ âu yếm gắt: - Ăn cho nó chắc bụng, không gì bằng cơm nhà qùa vợ. Ông  đừng có mà sĩ diện. Suốt mấy ngày nay, biết tin ông Sĩ sắp đi Mỹ du lịch, họ  hàng, làng xóm đã thăm hỏi, chúc mừng không ngớt, và nội bộ nhà ông cũng bận rộn  tíu tít, lo sửa soạn hành lý và …tâm lý không ngớt. Đời cứ như là mơ, ông Tượng, người em của ông Sĩ di cư  vào Nam từ năm 1954 và di tản sang Mỹ năm 1975 đã mời ông Sĩ chuyến đi du lịch  này.  Ngày di cư ấy bố ông đã dẫn thằng em 12 tuổi vào Nam  trước, ông Sĩ ở nhà với mẹ, sẽ vào Nam sau. Nhưng chuyến đi Nam ấy không thực  hiện được, gây ra cảnh chia lìa một gia đình 4 người mà nửa Nam nửa  Bắc. Ông Tượng quyết không bao giờ trở về Việt Nam nếu đất  nước còn chế độ cộng sản, ông chỉ liên hệ với người anh duy nhất của mình qua  thư từ hay điện thoại và thỉnh thoảng gởi tiền về giúp anh chị. Ông Tượng mời anh sang Mỹ chơi, coi như một món quà hào  hiệp tặng anh, trước là thăm thân nhân sau là đi cho biết đó biết đây.   Hai anh em hai lý tưởng khác nhau, ông Sĩ đi bộ đội miền  Bắc suốt một thời tuổi trẻ để giải phóng miền Nam cho đến khi đúng tuổi giải  ngũ. Ông Tượng là lính miền Nam , chiến đấu chống lại quân đội Bắc Việt.   Sau chiến tranh hai anh em đều sống sót, nhà ông may mắn  thế, nhưng biết đâu có những nhà khác, anh em, cha con hay chú cháu đã đối diện  nhau nơi chiến trường, xả súng vào nhau để giành phần chiến thắng mà nào hay  tình máu mủ liên hệ… Cha mẹ đều lần lượt qua đời mà chẳng thấy mặt nhau sau  lần chia ly vì thời cuộc ấy, chỉ còn hai anh em nên ông Sĩ háo hức muốn gặp lại  thằng Tượng em ruột của mình lắm.. Ngày xưa bố ông rất mê chơi cờ  tướng, nên đặt tên các con theo từng quân cờ, người anh cả mang tên Nguyễn vănTướng qua đời khi lên  3 tuổi vì một cơn bạo bệnh, người con thứ hai là ông Sĩ và người kế tiếp là  Tượng thì mẹ ông phát bệnh gì đó mà không thể sinh đẻ được nữa, nếu không thì  anh em ông còn …kéo dài thêm mấy quân cờ nữa như Xe, Pháo Mã, Tốt, vì thuở ấy  nhà nào cũng bảy, tám đứa con là chuyện thường. Ông Sĩ cũng háo hức muốn biết mặt mũi nước Mỹ nó ra làm  sao mà ghê gớm thế, có thể làm ảnh hưởng cả thế giới và một thời đã xâm chiếm  miền Nam Việt Nam để miền Bắc của ông phải vất vả, bao nhiêu thanh niên nam nữ  lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự và bao nhiêu người đã gởi thây nơi rừng núi  chiến trường miền Nam, mất xác, mất tăm tích cho đến tận bây giờ. Tất cả chi phí chuyến du lịch qua Mỹ dĩ nhiên đều do  người em lo. Nhà nghèo xác nghèo xơ, chuyện đi Tây đi Mỹ du lịch là một giấc mơ  vĩ đại cả đời ông không dám nghĩ tới, thì bây giờ cơ hội trong bàn tay dại gì  ông từ chối. Sáng hôm sau ông Sĩ thức dậy sớm, nhưng bà đã dậy sớm  hơn ông từ lúc nào, cơm nếp nấu xong bà gói trong lá chuối, với một gói muối  vừng để tiện mở ra ăn. Đám con cháu cũng lần lượt đến tiễn ông Sĩ lên đường.  Thằng con trai cả sẽ làm nhiệm vụ chở bố ra phi trường Nội Bài. Từ quê ông ra Hà  Nội mất gần 1 tiếng, từ Hà Nội ra phi trường Nội Bài mất thêm khoảng 40 phút  nữa. Hai bố con đến phi trường Nội Bài, bố con dặn dò nhau  xong thì ông Sĩ bước vào trong, ông hoa mắt vì lần đầu tiên trong đời mới được  biết phi trường là gì. Ông cầm cuốn hộ chiếu chìa ra để trình bày và hỏi thăm,  người ta chỉ cho ông chỗ xét gởi hành lý trước..  Cô hải quan đanh đá thô bạo đưa tay  bới túi hành lý, cô định mở từng bọc một thì ông Sĩ biết điều móc túi ra, ông  tần ngần suy nghĩ, nó trông phong lưu và đẹp người thế, trong khung cảnh phi  trường hoành tráng thế, mà đưa tiền ít chắc không xứng đáng lại thêm rắc rối?   Ông đành lấy ra 5 trăm ngàn đồng Việt Nam dúi vào tay  cô, kẻo cô mở tung toé ra thì giờ đâu ông xếp lại cho được : - Chẳng có gì đâu, ít thực phẩm khô làm quà thôi  mà… Nhận được tiền, cô hải quan dịu dàng, tươi tỉnh  ngay: - Thế mà bác không nói cho cháu biết trước. Thôi, bác  yên chí, hành lý này sẽ chuyển lên chuyến bay với bác. Kinh nghiệm lo xa của ông thật hữu ích, ông đã bảo bà để  một số tiền mặt cho ông “đi đường”, hễ có  giao thiệp với bất cứ nhân viên cấp nào, ngành nghề nào phải có tiền mới giải  quyết được sự việc. Tiền có sức mạnh ghê  gớm, tiền cất tiếng nói thay người. Xong việc ký gởi hành lý, ông Sĩ thảnh thơi ôm cái xách  tay và lại hỏi thăm chỗ đăng ký lên máy bay, lại hết chỗ nọ đến chỗ kia, cuối  cùng ông đã tìm ra đúng chỗ, ông đang ngơ ngác chưa biết phải làm gì thì bị anh hải quan ngồi sau chiếc bàn dài, mặt non choẹt,  quát xa xả: - Ông kia, đưa giấy tờ đây, làm mất cả thì giờ của người  khác.!! - Vâng ạ, có hộ chiếu xuất cảnh đầy đủ đây ạ…người xuất  cảnh là tôi Nguyễn Văn Sĩ, sinh năm.… Anh Hải Quan bực mình ngắt ngang: - Khi nào cần tôi hỏi, ông không phải khai. Giấy nhập  cảnh nữa, xuất khỏi đây ông sẽ đến đâu. Đấy là thủ tục.  Ông lại móc túi quần qua hai ba lớp gói, lớp bọc để lôi  ra giấy nhập cảnh trân trọng đặt lên mặt quầy cho anh hải quan. Tướng tá sang cả  và mặt anh ta lạnh lùng càng làm ông Sĩ cảm thấy mình thấp hèn và hồi hộp như  một kẻ đang đợi được ban ơn: - Thưa anh, thế đủ chưa ạ ? cần gì nữa không ạ?   Anh hải quan lại quát: - Ông ạ, ạ..gì mà lắm thế? có im đi không cho người ta  làm việc. Ông Sĩ im ngay tức khắc, liếc nhìn sang anh hải quan bên  cạnh đang “làm việc” với một người nước ngoài, nhã nhặn, lịch sự, ông ngạc nhiên  tự hỏi :” Hai anh hải quan này cùng làm một việc,  nhưng tính khí khác nhau? hay chắc tại mình và ông nước ngoài kia khác nhau? mà  hai cảnh đối xử một trời một vực thế nhỉ?” Anh hải quan của ông đã xét giấy tờ xong, anh ta đẩy  mạnh mớ giấy tờ về phía ông, suýt nữa thì  cuốn sổ hộ chiếu quá đà rơi xuống đất nếu ông Sĩ không nhanh tay đỡ  kịp. Anh hải quan không thèm nói một câu, nhưng ông biết là  đã xong, vội thu gom giấy tờ của mình bỏ vào bọc, vào túi và bước theo lối có  mũi tên chỉ dẫn để ra chỗ cổng vào máy bay, để nhường chỗ cho người khác tiến  lên. Tới đây tưởng đã được yên thân, nhưng khi ông cẩn thận  và thân ái hỏi một cô mặc đồng phục nhân viên phi trường đang ngược chiều đi đến  :  - Có phải lối này ra chỗ máy bay không cháu? Thay vì trả lời 3 chữ “vâng đúng rồi” để tiết kiệm năng  lượng trong người, cô gái tốn công cau có, gắt gỏng bằng một câu dài  hơn: - Có một lối này ông còn hỏi gì  nữa…? Ông Sĩ bất chấp lối ăn nói “sinh sự” ấy, vẫn tươi cười  và thân ái: - Thế hả, bác cám ơn cháu. Vừa trả lời ông Sĩ vừa rảo bước thật nhanh, kịp lúc  người ta đang gọi loa mời hành khách lên máy bay. Vào trong máy bay gặp các cô tiếp viên Việt Nam, ông Sĩ  lại…giật mình vì cảm thấy chưa thoát nạn, nhưng ông tự trấn an : “ Đã ngồi vào  trong máy bay là chắc ăn rồi, có bị chúng nó gắt gỏng nữa cũng không thành vấn  đề”. Các cô tiếp viên hàng không Việt Nam trông ai cũng sáng  sủa, trẻ đẹp và sang cả như mấy người hải quan lúc nãy, ông Sĩ tự kết luận phi  trường là chỗ làm việc của những đứa con nhà giàu quyền thế, khác hẳn với mấy  đứa cùng trang lứa ở quê ông, mặt mày tối tăm, ngu dốt và đáng thương như miếng  thịt ôi trên phản thịt chợ chiều 30 Tết. Các cô tiếp viên hàng không đẹp mà kiêu kỳ xa cách qúa,  ông lại tưởng như mình không phải là hành khách trên chuyến bay, mà đang đi nhờ  họ thì đúng hơn, nên ông không dám làm phiền, biết thân biết phận ngồi gọn gàng  và im thin thít tại chỗ, dù có nhiều thứ lạ, ông muốn cất tiếng hỏi han lắm,  nhưng chẳng dại gì mở miệng để bị mắng như lúc nãy hỏi đường cô nhân  viên.. Máy bay rời Việt Nam đến phi trường Nhật Bản, ông lại  lạc vào mê cung lần nữa, kinh hoàng hơn vì chung quanh không còn nhiều người  Việt Nam .  Thà bị mắng, bị gắt như ở phi trường Nội Bài còn là đất  nước Việt Nam, con người Việt Nam, còn dễ dàng hỏi thăm, đằng này xứ lạ quê  người.  Nhưng khi ông chìa vé, chìa hộ chiếu ra chẳng biết nói  câu tiếng Nhật nào mà cũng được người ta giúp đỡ rất tận tình, dẫn tay ông ra  tận chỗ cổng máy bay mà ông cần. Thế là ông nhẹ cả lòng, ngồi tại chỗ quyết  không đi đâu xa, sợ lạc mất cái cổng máy bay này. Bây giờ ông Sĩ mới thong thả  mở gói cơm nếp của bà vợ ra ăn trong thời gian chờ máy bay mấy tiếng đồng hồ.  Từ phi trường Nội Bài gặp các sự sách  nhiễu vô lý, ông thấy gói cơm nếp của vợ thật có lý, có  tình. Lên chuyến bay ở Nhật, từ Nhật cách Việt Nam chẳng bao  xa, mà không khí, con người đã khác nhau xa, nhân viên trên máy bay ân cần giúp  đỡ ông tìm ghế ngồi, chỉ cách cài dây an toàn, và giúp ông để túi hành lý vào  khoang tàu với nụ cười và nét mặt tươi tắn..  Lần này ông ngồi gần khung cửa sổ và tâm hồn tự tin  thanh thản hơn nên tha hồ làm chủ tình hình, ông ngả đầu ra ghế để nhìn ngắm bên  ngoài, từ lúc máy bay từ từ lăn bánh, rồi lấy đà cất cánh lên cao dần, thành phố  càng lúc càng xa ở phía dưới, ông sợ lắm, nhưng cũng thú vị lắm, không ngờ trong  đời mình có lúc được đặt chân vào phi trường để xuất ngoại, được “đi mây về gió” thế này.  Các cô tiếp viên Nhật Bản cũng xinh đẹp, lịch lãm, cao  sang không thua gì các cô tiếp viên hàng không Việt Nam nhưng họ thật là thân  thiện, họ mỉm cười kiên nhẫn nhìn ông ra dấu chỉ trỏ các món thức ăn, nước uống  nào mà ông muốn trên suốt chuyến bay dài từ Nhật đến nước Mỹ xa xôi. Bây giờ ông  thật sự là một hành khách được phục vụ tận tình và trân trọng. Ông náo nức nghĩ đến nước Mỹ, nghĩ đến thằng em và đám  con cháu nhà nó, cũng như họ hàng làng nước mà ông có thể sẽ gặp trong thời gian  thăm viếng Mỹ. Xuống tới phi trường Los Angeles tiểu bang California  lúc 12 giờ trưa hôm sau, ông Sĩ thêm một phen choáng váng đến hoang mang, phi  trường to lớn và náo nhiệt như cả thế giới, toàn thể nhân loại đều tụ họp ở đây,  người ta nói đủ thứ tiếng làm ông nghe mà điếc cả tai. Ông lắng tìm nghe tiếng Việt Nam , nhìn khuôn mặt Việt  Nam và đi theo họ cho chắc ăn, ông chỉ có một túi hành lý ký gởi nên hải quan Mỹ  làm rất nhanh chóng. Họ hỏi, thì có người hành khách Việt Nam bên cạnh dịch lại  cho ông, ông trả lời không mang thực phẩm có thịt, cá . Thế là anh hải quan xét  hàng tin ngay, chẳng buồn mở ra kiểm tra ông nói thật hay không. Người Mỹ sao mà  dễ tin người thế chứ. Xong ông xếp hàng dài chờ trình giấy tờ nhập cảnh vào Mỹ  mà lòng vẫn chưa hết kinh ngạc vì anh hải quan Mỹ xét hàng vừa rồi, ông vui lây  và tự hào vì đã được người ta tin tưởng vào lời nói của mình.  Người này tử tế bao nhiêu ông lại nghĩ đến người kia bấy  nhiêu, nét mặt câng câng đáng ghét của cô  hải quan xét hàng hóa ở phi trường Nội Bài khi lục mở túi hành lý của ông, và bộ  mặt ấy bỗng biến thành tươi cười hơn hớn khi nhận được tiền ông đút  lót. Bây giờ so sánh hai sự khác biệt, ông mới thấy đau đớn  vì tiếc tiền, ông lẩm bẩm chửi khẽ: - Tiên sư con quạ  mổ! Tiên nhân con VC nặc nô ! làm tao mất toi năm trăm nghìn đồng  bạc. Đến lượt ông Sĩ đối diện với ông hải quan Mỹ, ông nộp  giấy xuất nhập cảnh ra, nhìn ông hải quan Mỹ to béo kềnh càng, ông Sĩ khiếp vía,  ông Mỹ chưa quát tháo gì mà ông Sĩ đã hồi hộp, mồ hôi như rịn cả ra dù trong  điều kiện không khí mát lạnh.  Xem xong các giấy tờ một cách thành thạo và nhanh chóng,  ông hải quan Mỹ nhìn ông Sĩ và nói: - Welcome to USA  . Ông Sĩ chẳng hiểu gì, hồn vía lên mây, vội vàng lục túi  áo, túi quần, thì chị Việt Nam đứng cạnh bên ngạc nhiên hỏi: - Bác tìm gì thế? Ông ghé tai chị Việt Nam nói nhỏ: - Chẳng biết ông hải quan Mỹ hạch họe gì, giấy tờ tôi đủ  cả, thôi cứ biếu tiền cho xong chuyện. Ở đây họ có tiêu tiền Việt Nam  không? Chị Việt Nam bật cười như vừa bị ai thọc vào  nách: - Bác ơi là bác, ai hoạch họe gì bác, ông hải quan nói  lời chào mừng bác vào đất nước Mỹ đấy. Ông Sĩ ngạc nhiên kêu lên: - Thế à? Ai quen  biết gì nhà ông ấy mà chào mừng nhỉ … - Thì họ lịch sự xã giao mà bác. Giây phút này ông Sĩ nhớ ngay đến  bộ mặt trơ trơ lạnh lùng và cách ăn nói hỗn hào, trịch thượng của anh hải quan ở  phi trường Nội Bài, anh ta là người Việt Nam, đáng tuổi con cháu ông mà cư xử  với ông còn thua ông hải quan người Mỹ khác giòng, khác giống này  nữa. Chị Việt Nam giục: - Thôi bác cất giấy tờ kẻo rơi mất và ra ngoài đi, chắc  người nhà bác đang đợi bên ngoài đấy… Ông Sĩ hớn hở khóac túi xách lên vai, tay còn lại xách  cái túi lớn và đi theo dòng người ra ngoài… Ông đi từ ngơ ngác này đến ngơ ngác kia khi nhìn cảnh và  người xung quanh, cho đến khi cả đám thân nhân chạy ùa ra đón ông: - Anh Sĩ đấy à? Em là Nguyễn văn Tượng đây… - Chào bác Sĩ, chúng cháu là con ông Tượng. Ông không thể nào nhận ra thằng Tượng em ông ngày xưa,  ông từng cõng nó trên vai dù hai anh em suýt soát tuổi nhau, bây giờ nó bệ vệ  hồng hào, khiến ông phải thốt lên: - Giời ạ, chú Tượng mà tôi cứ tưởng ai, dù nhìn hình rồi  mà tôi vẫn không nhận ra chú, trông cứ như tổng giám đốc hay thủ trưởng cơ quan  ở thủ đô Hà Nội. Nhưng sao chú vẫn nhận ra tôi, hở? Ông Tượng thành thật: - Dĩ nhiên là qua hình anh gởi, nhưng nhìn thấy một ông  Bắc kỳ ngơ ngác giữa phi trường Los. này thì không ai ngoài anh. Ông Sĩ vẫn chưa tỉnh cơn mê: - Người ở đâu mà lắm thế ! cứ ồn ào và nhốn nháo như tôm  tươi nhảy trong rổ … Mọi người lên xe hơi để về nhà, vì con cháu ông Tượng ra  đón đông nên phải đi làm ba xe làm ông Sĩ thầm thán phục khi biết chúng nó đứa  nào cũng có ô tô riêng.  Ông chợt nhớ ra vội dặn dò con ông Tượng: - Này các cháu, chạy xe cẩn thận nhé kẻo xe bốc cháy như  ở Việt Nam đấy.  Ông Tượng trấn an lại ông anh: - Anh đừng lo, hiện tượng xe gắn máy và xe hơi bốc cháy  chỉ có ở Việt Nam , chắc vì xăng dầu bị pha chế do lòng tham của con người mà ra  thôi.  Xe hơi chở ông Sĩ từ phi trường Los Angeles đi vù vù qua  những con đường, lên đến highway 405 song song là 6 hàng xe làm ông Sĩ không tin  vào mắt mình, ông cẩn thận đếm đi đếm lại mấy lần. Trên đầu ông cũng là cầu  highway, ông nhìn phía trước, những đường cầu highway chạy dài chồng chất hai ba  tầng, tạo thành những đường cong uốn lượn, chỗ cao chỗ thấp vừa hoa mỹ vừa hiện  đại với dòng xe cộ nườm nượp mà chóng cả mặt. Đường xá ở Mỹ sao mà cao siêu và vĩ đại thế, nơi đâu  cũng toàn xe là xe, đông như đi chảy hội, mà tuyệt nhiên ông Sĩ không nghe một tiếng còi xe  nào, chả bù cho tại Việt Nam, chỉ phố huyện của ông thôi mà xe cộ ngược xuôi, xe  nọ qua mặt xe kia, bất chấp ai trước ai sau và còi xe thì luôn kêu inh ỏi để  người ta biết mà tránh né nhau, chứ đèn đường hay dấu hiệu luật lệ giao thông  chẳng hiệu quả gì, hình như chỉ để phô trương và triển lãm, đến nỗi người ta có  cảm tưởng rằng nếu xe không có còi thì đừng hòng ra đường.   Ông Sĩ phải thốt lên: - Sao mà nhiều cầu vượt đến thế, sao mà nhiều xe cộ đến  thế? chỉ riêng nước Mỹ này đã ngốn hết bao nhiêu xăng dầu của thế giới rồi còn  gì ! Qua khỏi cầu highway 405, xe chở ông Sĩ đang đi vào một  thành phố, rồi đến những khu đường vắng vẻ dần, khi xe dừng lại trước một bảng  hiệu stop màu đỏ khá lâu thì ông Sĩ ngạc nhiên hỏi ông Tượng: - Sao ngừng lâu thế? - Bảng “Stop” là phải ngừng hẳn xe anh ạ. - Ối giời, bảng gì thì bảng, nhưng chỗ này vắng vẻ không  có ai thì ta cứ linh động mà đi chứ ngừng làm gì cho phí thì giờ?  - Luật lệ ở Mỹ ai cũng phải tôn trọng, dù là lúc nửa đêm  không một bóng người cũng vậy. Ông Sĩ gật gù khen: - Ở Mỹ thật là tự giác, chả  bù cho ở Việt Nam ta cứ làm liều cho đến khi bị phát  giác.… Những khu nhà cư dân hiện ra, ông Sĩ thất vọng khi nghĩ  nhà em trai mình ở một nơi vắng vẻ như thế này chắc không khá giả gì. Ông Tượng  như đọc được ý tưởng trong đầu ông anh, bèn giải thích: - Nhà em ở trong khu này, một trong những khu vực nhà  cửa có gía của California . Ông Sĩ hỏi lại: - Ở nơi hiu quạnh thế này mà lại đắt đỏ thế kia  à? - Vâng, ăn thua địa thế, nhà trên đồi, trên núi còn đắt  hơn nhà dưới mặt đất. Chỉ những ai tiền triệu trở lên mới mua nổi nhà trên ấy  thôi. - Lạ nhỉ, ở Mỹ cái gì cũng ngược đời, ở quê mình, đồi  núi bỏ không, làng xã phải khuyến khích người dân lên phát quang làm rẫy trồng  khoai sắn tăng gia vì lúa gạo không đủ ăn, chứ làm gì có chuyện dọn lên đồi, lên  núi mà ở cho hoang lạnh lẻ loi.  Ông Tượng kể thêm: - Nhà ở càng gần biển càng đắt, nhất là những căn nhà  sát ngay bờ biển. - Ối giời, ở Việt Nam chỉ những nhà nghèo mới ở sát  biển, đối diện với sóng gío làm hao mòn nhà cửa, biển lấn đất liền có ngày nuốt  chửng cả nhà và người chứ qúy hóa gì. Ông Tượng hỏi thăm sang chuyện nhà : - Nghe nói thằng út nhà anh làm việc ở công ty gì trên  huyện, có khá không ? - Chỉ “túc tắc” thôi. Được mỗi ưu điểm là khỏi chân lấm  tay bùn như làm ruộng. Ông Tượng ngạc nhiên: - Anh nói “túc  tắc” là gì? Em không hiểu… - Là công việc lằng nhằng tạm đủ sống qua ngày. Trước  anh có cho nó học tiếng Trung mà không xin  được việc làm ở thành phố đành về làm công nhân phố huyện  vậy. Ông Tượng lại hỏi và chép miệng than thở: - Tiếng Trung là gì? Việt Nam bây giờ nói nhiều từ lạ  qúa em không hiểu nổi… Ông Sĩ giải thích: - Cuộc sống tất bật qúa nên người ta phải nói tắt và  hình tượng cho nhanh hiểu chú ạ. Tiếng Trung là Trung quốc, còn Singapore thì gọi là “Sing”  cho ngắn gọn, chú hơi đâu mà lăn tăn. À, hai từ “Lăn tăn” là hình  tượng đấy, nghĩa là chú cứ để tâm hồn thanh thản như dòng nước bình lặng, đừng  suy nghĩ, thắc mắc như khi dòng nước gợn sóng lăn tăn. Hiểu chưa? Ông Tượng trả lời mà nét mặt vẫn còn hoang  mang: - Vâng, em sẽ cố gắng hiểu. Về đến nhà, sau vài phút chào mừng thăm hỏi nhau rối  rít, ông Sĩ lại lục đục với mớ hành lý, lôi ra giấy tờ và nghiêm chỉnh nói với  em: - Chú đưa anh ra công an khu vực khai tạm trú cho xong  việc đã…. Ông Tượng bật cười không khác gì chị Việt Nam lúc nãy ở  phi trường Los Angeles : - Ở Mỹ không ai xét hỏi giấy tờ anh đâu. Ông Sĩ không tin: - Chú nói thế nào? Nếu công an khu vực không xét giấy  tờ, thì chú cứ dẫn anh ra chào họ một tiếng cho phải lẽ, sau này họ không kiếm  cớ bắt bẻ, làm tiền mình chú ạ…với lại chị có dự trù sẵn một ký chè Thái Nguyên  để biếu họ đây. Ông Tượng ngưng cười, cũng nghiêm chỉnh để giải  thích: - Nước Mỹ không có anh công an khu vực, không ai phải  khai tạm trú tạm vắng. Họ đã xét giấy nhập cảnh của anh ở cửa khẩu phi trường,  thế là xong.  - Thế anh đi ngoài đường họ có xét hỏi giấy tờ  không? - Không tin ngay bây giờ anh cứ ra đường đi khơi khơi  xem có ai biết anh mới vừa đến Mỹ không? Ngay cả người hàng xóm bên cạnh cũng  không hề biết nữa là… Ông Sĩ vẫn ngơ ngác: - Thật thế ư? Chẳng  lẽ người Mỹ lại sơ hở thế? quản lý đất nước và con người lỏng lẻo đến  thế? Ông Sĩ ngồi thừ người vì chưa hết sửng sốt, cả đời ông  quen thuộc với nếp sống xã hội chủ nghĩa, đã ngấm vào thịt da xương tủy ông  những thủ tục, luật lệ, nên ông tưởng nó theo ông dù ông đi đâu, đến  đâu. Hôm nay, ông là một cựu chiến binh cộng sản, cựu kẻ thù  của Mỹ, kẻ đã một thời từng mong tiêu diệt những lính Mỹ trên quê hương Việt  Nam, theo đúng câu tuyên truyền “Đánh cho  Mỹ cút Ngụy nhào” đang chễm chệ ngồi ngay trong lòng nước Mỹ, vậy mà không hề bị  họ để ý, nghi ngờ hay làm khó khăn gì cả, qủa là chuyện lạ  lùng. Buổi chiều, ông Sĩ ăn cơm cùng gia đình ông Tượng, có cả  các con ông Tượng ở gần đấy sang chơi, trò chuyện đủ thứ. Gia đình ông Tượng bàn  nhau kế hoạch sẽ đưa ông Sĩ đi chơi những nơi trong thành phố, rồi đi thăm thân  nhân khác, tại những thành phố hay tiểu bang khác. Thật là nồng nhiệt, thân tình  và vui vẻ. Tối hôm đầu tiên nằm ngủ ở Mỹ, trong nhà của em trai  mình, trong một căn phòng riêng sạch sẽ đầy đủ tiện nghi, giường nệm, chăn gối  thơm tho, phòng tắm, cầu tiêu ngay bên cạnh, ông Sĩ tưởng như mình lạc vào cõi  mộng nào. Bao nhiêu năm đời bộ đội CS nằm bờ  bụi, đói khổ, hết chiến tranh thì về quê, cảnh nhà nghèo nàn túng thiếu, ông nào  biết có những cảnh đời tiện nghi sung sướng như thế này, ông Sĩ ao ước giá mà bà  vợ cùng đi với ông để cùng được hưởng, vì mai kia ông có kể lại chắc gì bà ấy  hình dung ra được  Ông thao thức mãi chưa ngủ được, phần vì thay đổi giờ  giấc, phần vì lạ nhà, lạ cảnh. Ông lan man nhớ lại lúc ở phi trường Los. Anh hải  quan đã tin cậy lời ông, một người xa lạ, mới gặp lần đầu một cách dễ dàng mà  không xét hỏi thêm gì về hành lý của ông cả.  Ông chạnh lòng nhớ đến chuyện xa hơn, sau ngày đất nước  hoà bình, ông Sĩ làm đơn xin hưởng lương hưu cựu chiến bình. Từ làng xã, đến các  đơn vị đều biết ông bao năm đi bộ đội CS, vậy mà người ta hành hạ ông phải chạy  từ quê lên huyện, lên thành phố, trở về đơn vị cũ, gặp thủ trưởng xưa, xin bao  nhiêu chữ ký, bao nhiêu thứ xác nhận chòng chéo, vòng vo đến dư thừa thì họ mới  cho hoàn tất hồ sơ.  Bao nhiêu công lao và xương máu của ông đã đổ ra trong  chiến tranh, mà chút quyền lợi đền bù cho ông sao nhiêu khê, khó khăn đến thế  ! Lòng ông lại chập chờn những nỗi vui buồn, vui vì anh em  ông có ngày đoàn tụ nhìn thấy nhau, ông sẽ có mấy tháng rong chơi ở nước Mỹ to  đẹp này, buồn vì ông thấy hai cảnh đời khác biệt.  Gia đình ông Tượng sang Mỹ, 3 đứa con đều ăn học thành  tài cả, đứa nào cũng có bằng cấp đại học trở lên, có nhà cửa riêng, còn gia đình  ông Sĩ cũng 3 đứa con thì 2 đứa lớn theo nghiệp cha ông làm ruộng, cuộc sống  nghèo nàn lam lũ chẳng biết đời nào mới ngóc đầu lên nổi, thằng út đậu xong cái  bằng phổ thông trung học, ông đã tìm cách cho nó thoát ly cảnh đồng ruộng, để  cuộc đời đỡ vất vả, xin làm công nhân ở một hãng sản xuất đồ gốm trên huyện mà  cũng tốn bao nhiêu công phu nhờ cậy giới thiệu và đút lót qùa cáp mới được nhận  vào. Ông ngậm ngùi thầm trách bố ông sao ngày xưa không đem  cả vợ con đi, mà kẻ trước người sau cho mộng đời dang dở, thì ngày nay cha con  ông chắc cũng chẳng thua kém gì cha con ông Tượng. Bố ông yêu thích môn cờ tướng, chơi cờ tướng giỏi,  vậy mà ván cờ cuộc đời ông chỉ tính sai một nước cờ  mà thiệt thòi cả mấy đời người. Hết nghĩ chuyện nọ đến chuyện kia, ông Sĩ bỗng lo xa khi  nghĩ đến 3 tháng du lịch ở Mỹ rồi sẽ trôi qua, ông sẽ trở lại Việt Nam, đối diện  với cảnh sống nghèo nàn thường lệ, và trước mắt là đối diện với cuộc hành trình  trở về từ Mỹ. Xưa nay ông đã quen bị đối xử bất công trong mọi tình  huống của cuộc sống rồi, có bị quát, bị mắng cũng chai đá rồi. Nhưng từ phi trường ở Nhật Bản đến phi trường ở Mỹ ông  đã được đối xử một cách công bằng, lịch sự, hoàn toàn khác biệt ở phi trường Nội  Bài, ông chợt thấy một thế giới khác tử tế hơn nơi ông sinh ra và lớn lên cho  đến bây giờ.  Trời ơi, lượt về ông sẽ gặp lại những bộ mặt từ chuyến  bay hãng hàng không Việt Nam ấy, đến phi trường Nội Bài gặp mấy đứa hải quan ấy,  mà ông thêm ngao ngán… Ông chỉ muốn chúng nó biến mất trong đầu óc ông  để ông ngủ yên tối nay và thoải mái tận hưởng những ngày du lịch một đất nước lạ  đời và thăm lại các người thân sau bao nhiêu năm dài xa cách. Nguyễn Thị Thanh  Dương.  | 
No comments:
Post a Comment